Categories
Bài Viết Chuyển Ngữ

Câu chuyện: Chuyến đi thăm Việt Nam của tôi đã khẳng định lòng căm thù của tôi đối với chủ nghĩa cộng sản

Đây là lời kể của Nhà báo Dennis Prager bày tỏ cảm xúc của ông sau khi thăm Việt Nam

Mười năm trước, tôi đã viết một chuyên mục phản ánh về những cảm xúc của tôi khi đến thăm Việt Nam. Với sự coi thường, thậm chí đùa cợt với chủ nghĩa cộng sản (hoặc với cách gọi mỹ miều là chủ nghĩa xã hội) trong giới trẻ Hoa Kỳ thì rất đáng phải xem xét lại.

Thật khó mà kiểm soát cảm xúc của tôi — cụ thể là sự tức giận—trong chuyến thăm Việt Nam của tôi. Tôi càng ngưỡng mộ những người Việt Nam — về trí thông minh, tình yêu cuộc sống, phẩm giá, và sự chăm chỉ — thì tôi càng cảm thấy phẫn nộ hơn đối với những gì mà cộng sản đã mang đến cho họ (và tất nhiên, kể cả người Mỹ chúng tôi) rất nhiều đau khổ trong nửa cuối của thế kỷ 20.

Đáng tiếc thay là những tên cộng sản vẫn còn cai trị đất nước. Tuy nhiên, Việt Nam đã chấp nhận con đường duy nhất đó là tồn tại để thoát khỏi đói nghèo, chứ chưa nói đến tạo nên sự thịnh vượng: chủ nghĩa tư bản và thị trường tự do. Như vậy thì chính xác 2 triệu người Việt Nam đã chết trong chiến tranh Việt Nam vì điều gì?

Tôi muốn đặt câu hỏi đó với một số nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam. “Thưa đồng chí, đồng chí đã từ bỏ mọi thứ mà Đảng Cộng sản của mình đại diện cho: tài sản công, nông nghiệp tập thể hóa, kế hoạch hóa tập trung, và chủ nghĩa quân phiệt, cùng những thứ khác. Vậy thì hãy nhìn lại một cách chính xác coi Hồ Chí Minh kính yêu và đảng của các người đã hy sinh hàng triệu đồng bào Việt Nam của mình vì điều gì? ”

Thật ra không có câu trả lời nào thỏa đáng. Chỉ có sự dối trá và sự thật, và sự thật đó chẳng tốt lành gì.

Lời dối trá là phản ứng của những tên cộng sản Việt Nam, được lặp đi lặp lại bởi cánh tả phi cộng sản trên thế giới, được giảng dạy (cho đến ngày nay) trong hầu hết mọi trường đại học phương Tây, và được lan truyền trên hầu hết mọi phương tiện thông tin trên địa cầu: Cộng sản Việt Nam, tức là chế độ Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng ở miền Nam Việt Nam (MTGPMNVN), chỉ đơn thuần là đấu tranh giành độc lập dân tộc chống lại chủ nghĩa đế quốc, tức là sự kiểm soát của nước ngoài đối với quốc gia của họ.

Đầu tiên, họ chiến đấu với người Nhật, sau đó là người Pháp, và sau đó là người Mỹ. Thế hệ của Mỹ thời “Bùng Nổ Trẻ Sơ Sinh” sẽ nhớ cái thứ được kể đi kể lại rằng Hồ Chí Minh là George Washington của Việt Nam, rằng ông ta yêu Hiến pháp Hoa Kỳ mà theo đó, ông ta đã tự nắn đúc thành cái của mình, và ông không muốn gì hơn là nền độc lập của Việt Nam.

Đây chính là sự thật: Mọi nhà độc tài cộng sản đều là một tên côn đồ cuồng bạo, sùng bái cá tính, đói quyền lực và khát máu.

Hồ Chí Minh cũng không khác gì. Ông ta đã thủ tiêu đối lập và chỉ có Thượng Đế mới biết ông ta đã sát hại và tra tấn bao nhiêu người Việt Nam vô tội (chôn sống nông dân là một phương pháp được ưa chuộng), để hù dọa hàng triệu nông dân để chiến đấu cho ông ta — vâng đúng vậy, chính là cho ông ta và Đảng Cộng sản Việt Nam đẫm máu của ông ta, được hậu thuẫn bởi kẻ sát nhân khét tiếng nhất mọi thời đại, Mao Trạch Đông .

Nhưng những kẻ đần độn đạo đức giả ở Mỹ đã hô vang “Ho, Ho, Ho Chi Minh” trong các cuộc tập họp phản chiến và miêu tả Mỹ là kẻ sát nhân thực sự của người Việt Nam— “Này, này, LBJ: Hôm nay ông đã giết bao nhiêu trẻ em vậy hả?”

Cộng sản Việt Nam không đánh Mỹ để giành độc lập cho Việt Nam. Mỹ không bao giờ quan tâm đến việc kiểm soát người dân Việt Nam, và có một sự song hành hoàn hảo để chứng minh điều này: Chiến tranh Triều Tiên.

Mỹ có đánh cộng sản Triều Tiên để kiểm soát Triều Tiên không? Hay 37.000 người Mỹ đã chết ở Đại Hàn để người Hàn được tự do? Ai đã (và vẫn còn) làmột con người tự do hơn – một người Hàn sống dưới sự cai trị của cộng sản Triều Tiên ở Bắc Hàn hay một người Hàn sống ở khu vực đó của Đại Hàn nơi Mỹ đã đánh bại cộng sản Triều Tiên?

Và ai là một con người tự do hơn ở Việt Nam – những người sống ở miền Nam Việt Nam không cộng sản (nhưng độc tài) hay những người sống dưới chế độ cộng sản của Hồ, Hồ, Hồ Chí Minh ở miền Bắc Việt Nam?

Mỹ đã chiến đấu để giải phóng các nước chứ không phải để thống trị họ. Chính Đảng Cộng sản Việt Nam (và Trung Quốc), chứ không phải Mỹ, đã quan tâm đến việc kiểm soát người dân Việt Nam.

Nhưng lời dối trá đó lại được lan truyền rộng rãi và hiệu quả đến nỗi hầu hết thế giới — ngoại trừ những người ủng hộ nỗ lực chiến tranh của Hoa Kỳ ở Việt Nam, những thuyền nhân Việt Nam và những người Việt Nam khao khát tự do — tin rằng Hoa Kỳ đang chiến đấu vì tiền bạc, vonfram và “đế quốc Mỹ” hư cấu, trong khi những người cộng sản Việt Nam đang chiến đấu cho tự do Việt Nam.

Tôi đến “Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh Việt Nam”, ảnh triển lãm ba tầng thời chống Mỹ của Đảng Cộng sản. Không có gì làm tôi ngạc nhiên cả—không phải việc thiếu sự thật về cộng sản Bắc Việt hay Việt Cộng; không có lời nào về những mối đe dọa lan rộng đối với cuộc sống của bất kỳ ai không chiến đấu cho cộng sản; không có lời nào về những người liều mình trốn thoát bằng thuyền, liều mạng mà chết đuối, bị cá mập ăn thịt, bị hải tặc tra tấn hay hãm hiếp tập thể hơn là sống dưới tay những người cộng sản đã “giải phóng” miền Nam Việt Nam.

Cũng không có gì đáng ngạc nhiên là có rất ít sự khác biệt giữa lịch sử Chiến tranh Việt Nam do Đảng Cộng sản Việt Nam kể và những gì mà bất kỳ sinh viên đại học nào sẽ được kể ở bất kỳ trường đại học nào bởi bất kỳ giáo sư nào ở Mỹ, Châu Âu, Châu Á, hoặc Châu Mỹ Latinh.

Tôi sẽ kết thúc với chủ đề mà tôi đã bắt đầu — Người Việt Nam

Không thể không được gây ấn tượng bởi người dân khi tôi thăm Việt Nam. Tôi hy vọng tôi còn sẽ sống để nhìn thấy ngày mà người dân Việt Nam, được giải phóng khỏi sự dối trá của cộng sản vẫn còn tràn ngập trong cuộc sống hàng ngày của họ, nên hiểu rằng mỗi người Việt Nam chết trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước là lãng phí đi một sinh mạng, một trong hơn 100 triệu con người hy sinh trên bàn thờ của một ý thức hệ khát máu nhất trong lịch sử: chủ nghĩa cộng sản.

Hãy chia sẻ điều này với con trai hoặc con gái của bạn, những người không biết gì về chủ nghĩa cộng sản và không biết tại sao những người đàng hoàng lại ghét nó, cùng với chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa Quốc xã.

Ông Dennis Prager

Dennis Prager là người phụ trách chuyên mục của The Daily Signal, người dẫn chương trình phát thanh tổng hợp trên toàn quốc và là người tạo ra PragerU.

Nguồn: https://www.dailysignal.com/2021/02/02/trip-to-vietnam-reconfirmed-my-hatred-of-communism/